Lời dẫn:
Bài thơ này tôi muốn có chút phản biện với câu ca dao:
Trong đầm gì đẹp bằng sen,
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!
Đây là một trong những câu ca dao hay nhất Việt Nam.
Tuy nhiên câu cuối có gì kiêu sa bội bạc giữa sự gắn bó sen và bùn. Sen chê bùn và có ý từ chối gốc gác của mình.
Bài thơ của tôi cố ý nói nên việc tuy đời sen có trôi nổi, sen vẫn không quên cái thưở ban đầu nguyên gốc ấy:
Bây giờ sen đã là mình
Bùn ơi có nhớ nguyên sinh từ ngày
Hạ về sen nở ngoài ao
Mây trời xanh thẳm, xôn xao trắng hồng
Nhị vàng óng ánh sương trong
Chồi buông thon thả, lưng cong hoa đầy
Hương tình sực nức xa bay
Hoa tươi cánh mỏng, gió lay điệu mời
Bướm không về, vẫn cho đời
Đong đưa từng hạt nổi trôi từng cành
Bây giờ sen đã là mình
Bùn ơi có nhớ nguyên sinh từ ngày
Sài Gòn 7/5/2012
Nguyễn Đăng Hưng